Người Mỹ luôn có “máu phiêu lưu” trong người – thích sống ở nơi mới mẻ, chưa ai khai phá. Cuối thế kỷ 19, khi “cơn sốt” tiến về Thái Bình Dương đã hạ nhiệt, thì một làn sóng mới lại rục rịch: tiến vào vùng biên giới miền Bắc.
Các chủ trại và cao bồi từ Texas khăn gói đi lên, tìm đến vùng gần đường ray – nơi họ có thể đưa đàn gia súc đi khắp miền Đông.
Những người nông dân và chủ trại cừu cũng không chịu thua, họ đem theo công nghệ mới để canh tác và chống chọi với đất khô, gió nóng.
Còn những tay thợ mỏ thì hăng hái leo lên núi Rocky, hy vọng đào được vàng, bạc – đổi đời trong một đêm.
Nhưng sự mở rộng nào cũng có cái giá. Các bộ lạc thổ dân sống bằng nghề săn trâu rừng bắt đầu mất đất, mất nguồn sống. Dù nhiều bộ lạc đã đứng lên đấu tranh, thì đến cuối thập niên 1870, tất cả đều bị buộc phải rút vào các vùng đất dành riêng cho họ.
Năm 1890, nước Mỹ chính thức tuyên bố: không còn biên giới nào để mở rộng thêm nữa. Một thời kỳ phiêu lưu, khai phá đã khép lại – để chuẩn bị cho một kỷ nguyên mới.