Vào giữa thế kỷ 19, nước Mỹ bắt đầu bước vào giai đoạn “khó ở”. Miền Bắc công nghiệp hoá nhanh, ngày càng phản đối chế độ nô lệ, trong khi miền Nam vẫn phụ thuộc vào lao động nô lệ để duy trì nền kinh tế nông nghiệp. Mâu thuẫn ngày càng sâu sắc, đặc biệt là chuyện liệu chế độ nô lệ có được phép mở rộng sang các vùng lãnh thổ mới ở phía Tây hay không.
Năm 1861, Abraham Lincoln trở thành tổng thống. Ông khẳng định không can thiệp vào chế độ nô lệ ở những nơi nó đã tồn tại, nhưng sẽ ngăn chặn việc mở rộng nó ra các vùng mới. Điều này khiến 11 bang miền Nam phản đối kịch liệt và tuyên bố ly khai khỏi Liên bang. Nội chiến bùng nổ.
Sau bốn năm chiến đấu dữ dội, miền Bắc giành chiến thắng. Hơn bốn triệu người nô lệ được trả tự do – một cột mốc lịch sử không thể đảo ngược. Tuy nhiên, hoà bình không đồng nghĩa với dễ dàng. Thập kỷ sau đó là thời kỳ Tái Thiết, khi chính quyền liên bang cố gắng đưa miền Nam trở lại quỹ đạo, bảo vệ quyền của người da đen và hàn gắn một đất nước vừa trải qua chia cắt sâu sắc.
Tái Thiết kết thúc vào năm 1876. Nước Mỹ về hình thức thì thống nhất trở lại, nhưng những vết thương xã hội và chính trị thì còn lâu mới lành. Lịch sử giai đoạn này cho thấy: khi người ta không chịu nói chuyện thẳng thắn với nhau về điều cốt lõi, thì rất có thể một cuộc chiến sẽ làm thay điều đó – theo cách đau đớn nhất.